Xuất phát từ nhu cầu điều chỉnh nhân lực giữa các vùng miền, nhằm phát huy nguồn nhân lực dồi dào của khu vực đồng bằng khai thác tiềm năng kinh tế của khu vực miền núi, qua đó phát triển kinh tế, văn hóa miền núi “đưa miền núi tiến kịp miền xuôi”, góp phần thực hiện mục tiêu xây dựng và củng cố miền Bắc, đưa miền Bắc “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc” lên chủ nghĩa xã hội, Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ III Đảng Lao động Việt Nam (tháng 9-1969) đã đề ra chủ trương vận động nông dân các tỉnh đồng bằng Bắc Bộ lên khai hoang tại các tỉnh trung du và miền núi. Thực hiện chủ trương đó, các tỉnh đồng bằng có mật độ dân số đông, bình quân diện tích đất canh tác hạn chế như Thái Bình, Hưng Yên đã tích cực hưởng ứng, khẩn trương triển khai công tác tổ chức đưa nhân dân đi khai hoang, phát triển kinh tế miền núi, lựa chọn địa bàn Tây Bắc để thực hiện công tác thí điểm, từ đó nhân rộng mô hình ra các tỉnh miền núi phía Bắc. Trong khi đó, Khu Tự trị Thái - Mèo và tỉnh Sơn La với đặc thù là địa phương có mật độ dân số thưa thớt nhất trên miền Bắc, diện tích đất đai rộng lớn nhưng thiếu lực lượng lao động, cũng chủ động, tích cực chuẩn bị, sẵn sàng tiếp nhận nhân lực lên khai hoang. Chính quyết tâm của Trung ương Đảng cùng với sự chủ động, tích cực của các địa phương đã mở đầu cho một cuộc vận động cách mạng lớn trên toàn miền Bắc trong những năm đầu thập kỷ 60 thế kỷ XX - cuộc vận động“Đồng bào miền xuôi tham gia phát triển kinh tế miền núi”.